Hồi ấy, trong những đêm thanh vắng của làng quê, tôi thường được nghe những âm thanh của làng vọng vào giấc ngủ. Đấy là tiếng gió từ cánh đồng thổi qua khu vườn, tiếng côn trùng rỉ ra, tiếng chó sủa bóng, tiếng trẻ khóc và tiếng ru xa vời vợi...và đặc biệt là tiếng đàn bầu của một người hàng xóm...
Năm năm trước, tôi đã viết bài thơ lục bát về người chơi đàn bầu ấy. Nay xin đưa bài thơ ấy lên và tôi xin chơi một khúc ngẫu hứng để tưởng nhớ người chơi đàn bầu xưa của làng.
Đã 9 năm nay, chiếc đàn bầu của tôi đã phủ đầy bụi vì tôi không có dịp nào chơi đàn vì bị cuốn vào bao việc khác. Nhưng lý do khác nữa là tôi chơi các nhạc cụ chỉ vì thích và bản năng nên chỉ khi cảm xúc đặc biệt mới công khai. Ai nghe khúc đàn này chắc cũng thứ lỗi cho tôi
Dưới đây là bài thơ và khúc ngẫu hứng của tôi
NGƯỜI CHƠI ĐÀN BẦU CỦA LÀNG CHÙA
Cài khuy, xoã tóc, cúi đầu
Ngập tràn trời đất nỗi sầu thế gian
Phận người hay phận cây đàn
Một dây cô độc dậy ngàn tiếng đau
Khúc xưa gãy mấy nhịp cầu
Khúc nay dứt tóc trên đầu biệt ly
Ôm đàn gạt lệ người đi
Trăm năm còn vọng chút gì cố hương
Mang thân trôi dạt dặm trường
Soi gương thì khóc, đập gương lại cười
Đêm đêm ngồi tựa bóng người
Gẩy lên một khúc vọng mười kiếp sau
2015